Con kiến thách con ong chạy đua. Ong thì lòng trần chưa dứt, nên cũng đua. Một, hai, ba, thì con kiến cắm đầu, cắm cổ chạy. Con ong nhẹ nhàng cất cánh bay đến đích. Một lúc sau thì con kiến mới tới.

Con ong nói: “Mình đã thắng cậu rồi! “.

Con kiến hằn học nói: “Địch mẹ mày. Mày chơi ăn gian. Trong quá trình đua, tao đéo thấy mày qua mặt mà tao”.

Con ong vẫn giữ bình tĩnh và giải thích: “thế giới của cậu là thế giới 2D hay thế giới phẳng (Oxy), còn thế giới của tớ là thế giới 3D hay không gian (Oxyz). Tớ có thể đến đích bằng con đường ngắn nhất có thể”.

Câu chuyện có 3 cái kết thúc:

(1) con ong thuyết phục con kiến leo lên mình con ong, bay lên và chỉ cho con kiến thấy con đường ngắn nhất. Con ong vô cùng hạnh phúc vì đã làm cho con kiến hiểu được mình;

(2) mặc cho con ong lấy hết sức bình sinh ra thuyết phục, con kiến vẫn cứ mắng chửi xối xả: “Tiên sư bố nhà mày, mày đã chơi ăn gian mà còn già mồm nữa hả. Tao đéo muốn nghe mày nói nữa”;

(3) con ong thì bỏ đi và suy nghĩ: “Mình là mình, mà thế giới này là của thế giới này. Việc gì mà mình phải chịu trách nhiệm cho sự ngu đần của thế giới này”.

Nếu bạn là con ong thì bạn hành xử như thế nào? Bạn mách bảo cho tôi đi. Trạng thái lý tưởng nhất vẫn là cái lựa chọn thứ nhất. Tôi thì tôi đang ở cái thứ hai quá lâu rồi. Cái thứ nhất tôi không chạm tới được. Sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn, tôi cũng là con người mà, mà tôi không bao giờ nghĩ tới cái thứ ba. Chết cũng được, không bao giờ nghĩ tới cái thứ ba.