Bạn đã lựa chọn cuộc đời cho bạn là siêng năng học hành, rèn luyện kỹ năng, trau dồi ngoại ngữ và vi tính, để có thể có một tương lai tốt hơn. Bạn luôn cho rằng mình đúng.

Tôi có đứa cháu, nó thì ham chơi, lười biếng chẳng học hành gì cả. Nó học đủ để biết đọc, biết viết thôi. Nó không đi theo con đường mà đám đông lựa chọn. Nó cho rằng nó sẽ tan biến trong đám đông. Nó đưa ra hàng loạt các lý do:

(1) Nó cho rằng tuổi thơ của nó không bị đánh cắp. Nó không dành quá nhiều thời gian cho học hành, có khi tới hơn 1/3 đời người; Nó ghét những đứa trẻ, mở miệng ra nói như “ông cụ non”. Toàn là người lớn “bơm” cho nó. Không phù hợp với tuổi của bọn trẻ.

(2) Nó thì trẻ trung, hồn nhiên và ngây thơ so với nhiều đứa cùng tuổi. Nó không có suy nghĩ quá nhiều và quá sâu cùng một lúc;

(3) Nó không theo đuổi một thần tượng nào, hình mẫu nào. Suy nghĩ của nó thật là giản đơn, mộc mạc, tự nhiên, tự phát và cảm xúc theo tâm lý độ tuổi;

(4) Trong đầu nó không chứa quá nhiều thành kiến, định kiến, ràng buộc hay quy tắc nào cả. Nó sống theo thuận tự nhiên, tức là nó hài lòng với chính nó và tất cả con người và vạn vật xung quanh;

(5) Sáng ra, nó “nhức đầu” trong việc lựa chọn công ty đa quốc gia để làm việc (hình minh họa); Trong khi đó, bạn thì cố gắng xin một chân làm việc cũng khó khăn với đầy những bằng cấp, khuôn phép, quy định, luật lệ và ràng buộc;

(6) Công việc của nó thì đi đây, đi đó, quan hệ và giao tiếp rất rộng. Đủ mọi hạng người trong xã hội. Nó muốn đi làm lúc nào nó thích;

(7) Bạn đừng tưởng nó không biết nói chuyện. Nó nói chuyện trời nóng là do “biến đổi khí hậu toàn cầu”, “năm trước đâu có như vậy đâu”, “con người hủy hoại môi trường quá mức”;

Bạn hỏi nó mong muốn gì. Nó cho bạn ngay một bài học: “Tớ đang cứu cả nhân loại và yêu nước bằng cách ở trong nhà, để không lây lan trong thời gian chống dịch”.

Nó còn cho bạn biết, dù nó không có gì cả, lười biếng chẳng hạn, thì người ta cũng “không bỏ nó lại phía sau”.

Do lười biếng, mà các công ty đa quốc gia (trong hình vẽ) đã cắt liên lạc với nó. Nó tồn tại bằng cách đi làm phụ hồ. Bạn có nghĩ rằng, nó lấy vợ xinh đẹp và giàu có nhất nhì Sàigòn không?

Sau những ngày làm phụ hồ vất vả, nó để dành vừa đủ để mua 2 chỉ vàng. Nó diện áo thun, quần jean, giày và ra tiệm vàng mua vàng.

Nó nói nhỏ nhẹ với bà chủ tiệm vàng: “Thưa bác. Bác có thể bán cho cháu 2 chỉ vàng”.

Tuần sau cũng vậy, nó cũng mua 2 chỉ vàng và những tuần kế tiếp. Đến đây thì bạn sẽ vô cùng ngạc nhiên là vì sao làm phụ hồ mà có nhiều tiền như vậy? Nó mua 2 chỉ vàng, thì bán ngay ở một con phố khác và dĩ nhiên chịu lỗ một ít.

Một hôm, nó cũng đến mua vàng, bà chủ nhận ra vẻ đẹp trai, trẻ trung của nó. Bà chủ hỏi nó: “Cháu làm ngành nghề gì mà tuần nào cũng mua vàng vậy? “.

Nó thiệt thà và nhỏ nhẹ thưa: “Dạ. Thưa bác. Cháu làm bên xây dựng”.

Khi nó đi rồi, bà chủ nói với cô con gái xinh đẹp duy nhất 18 tuổi của bà: “Con ơi! Mẹ đã kiếm được bạn trai cho con rồi. Nó đẹp trai lắm, chí thú làm ăn. Kể từ chiều thứ bảy tuần sau, con ra bán hàng cho cậu ấy để làm quen”.

Thứ bảy tuần sau, nó đến mỉm cười và nói nhỏ nhẹ với cô gái: “Em ơi. Em cho thể bán cho anh 2 chỉ vàng”.

Vài tuần sau đó, hai người thân thiết với nhau và đi chơi. Bà mẹ chủ tiệm vàng rất ủng hộ cho bọn trẻ. Sau một thời gian, cô gái cảm thấy có thai. Đám cưới được tiến hành.

Cô gái và bà mẹ phát hiện ra là thằng này nghèo, bà mẹ mới nói: “Sao mày dám nói với tao, là mày là kỹ sư xây dựng, tao mới gã con gái cho”.

Nó thì vẫn thái độ nhỏ nhẹ nói: “Con đâu có nói với mẹ con là kỹ sư xây dựng gì đâu. Con chỉ nói con làm bên xây dựng. Từ đầu đến cuối con đâu dấu mẹ gì đâu”.

Để khỏi mất mặt với hàng xóm, láng giềng, cũng như bà con, bà mua nhà, xe và mở cửa hàng cho tụi nó buôn bán làm ăn trong phố. Dẫu gì đi nữa, nó cũng là chồng của đứa con gái xinh đẹp duy nhất của bà.