Nhớ nhất là, nhưng năm 1970, ba má chở mình và các em ra nước mía Viễn Đông, vừa uống nước mía vừa ăn phá lấu trên cái thúng (góc Pasteur và Lê Lợi).

Nhớ nữa là qua quận 5, đường Nguyễn Tri Phương, ăn hủ tiếu Nam Vang và bánh bao Cả Cần của bà Năm Sa Đéc (phu nhân của nhà khảo cổ Vương Hồng Sển). Còn những quán mì, như trong hình, có hình Tiết Đinh San và Phàn Lê Huê.

Nhớ học ở trường Lasan Taberd (bây giờ là trường Trần Đại Nghĩa). Trước cổng trường là một thiên đường tuổi thơ. Mía gim (mía cắt ra từng khúc nhỏ, tỉa như cái hoa sen). Khoai mì say nhuyễn trộn dừa, đường và muối mè. Mình thích nhất kính vạn hoa, nhưng không có tiền mua.

Nhớ những cuốn sách hoa tím, hoa xanh dịch nguyên bản từ nước ngoài, chỉ thay tên Việt. Cũng nhớ truyện tranh Tây Du Ký, Phong Thần do các họa sĩ vẽ tuyệt đẹp.

Nhớ những lần ăn đòn, khi không làm bài tập của các cô Masoeur. Đánh đau. Bầm tím tay và mông. Không bao giờ oán trách hay một lời than van vì đánh đúng tội.

Nhớ những lần xem ba đi đấu võ đài ở quận 5. Ba là bạn thân của Huỳnh Tiền (ba của Lý Hùng) và cô Lý Huỳnh Yến. Ba cũng là ngũ đẳng. Có lần ba chở má và các em đi chơi. Bị 3 đứa giật đồ. Ba nhẹ nhàng đậu xe vào lề, đánh 3 đứa lên bờ xuống ruộng.

Nhớ những lần lo sợ khi bắt một cái thơ, và kêu là chép thành 10 bản gửi đi các nơi. Mình không chép, không gửi, nhưng không phải là không lo.

Nhớ có những lần có tiền, ba chở má và các em đi ăn ở nhà hàng Mỹ Cảnh, ngay bên bến Bạch Đằng.

Bà ngoại thì hay cho tiền ăn xin. Một hôm bà thắp nhang trên tầng 3. Một bà ăn xin đến nói: “có bà cụ ở nhà không? Mình, tài lanh, nghĩ là người quen, mình dắt lên tận tầng 3 gặp bà.

Nhớ các trò chơi dân gian, ô quan, keo, tạt lon, vít hình, năm mười, bịt mắt bắt dê, nhảy dây, rồng rắn lên mây, làm đèn trung thu và nhiều trò khác nữa.

Mới đó mà 50 năm trôi qua. Phòng vé không còn vé cho mình trở về với tuổi thơ. Mình chỉ lưu lại trong miền ký ức, như một cuốn phim quay chậm. Có khi đi bộ qua trường Lasan taberd, ngay bưu điện và nhà thờ Đức Bà, mà nghĩ sao mọi cảnh vật như cũ, nhưng cố nhân, thầy cô, bạn bè đi đâu hết rồi.